Special day! 4 năm 1 lần mới có ngày này, đặc biệt quá, nhất là hôm nay. Không hiểu sao lại có nhiều người nhờ mình chỉ đường đến thế.
Buổi sáng này, đang đứng trước bệnh viện Saint Paul, có người hỏi mình đi xe nào để đến Nghĩa Tân. Buổi chiều, đứng ở Ngọc Hà, có người hỏi đường Nguyễn Biểu. Lúc đi xe về nhà, có người hỏi khi nào xuống khách sạn Deawoo, mình bảo xuống cùng ở điểm đấy luôn. Mới xuống xe có 1 bà cụ nhờ dẫn sang đường, đương nhiên là mình không từ chối rồi!
Và thích nhất là chỉ đường cho 2 chị người Hàn ở bên Hồ Gươm.
Chiều ra Bưu điện Hà Nội có việc, đang đi bộ ven hồ thì có 2 chị người nước ngoài tiến đến nói tiếng Việt khá sõi:
- Xin lỗi !
- Vâng ?
- Chị cho em hỏi...
- Vâng ?
- Chị cho em hỏi...
Được gọi là chị cũng thích, 2 người này mập, thấp hơn mình 1 chút, trắng trẻo, mắt 1 mí, nhìn qua mình nghĩ là người Nhật. Mình vốn ngán gặp người nước ngoài, English rất tồi tệ, khổ thế! Nhưng mà họ nói được tiếng Việt, cũng đỡ ngại.
Họ nhờ mình chỉ đến 1 nơi mà chính họ phát âm cũng chẳng rõ, 'Hoa Sơn' hay gì đó. Mình chịu, chẳng hiểu được, họ trông cũng rất thất vọng. Nhưng mà 1 người sực nhớ ra gì đó, lục tìm trong túi lấy ra tờ giấy ghi địa chỉ: Khách sạn Hoa Đô - 53 Thái Thịnh (không phải phố cổ chằng chịt là được rồi).
Thái Thịnh thì hay quá, nhưng chẳng rõ cái khách sạn này nó ở đoạn nào. Thôi, cứ chỉ cho họ con phố. Nhưng mà, Chúa ơi, từ Hàng Khay đến Thái Thịnh xa quá, mình tự đi thì đc chứ chỉ thì phức tạp, biết mỗi tuyến bus đến đó thôi (còn cái xe ấy đi qua đâu cũng chịu).
Vậy là chỉ cho 2 chị ấy đi bus, đã giúp thì giúp cho trót, dẫn họ đến tận bus stop trên Đinh Tiên Hoàng. Họ có vẻ rất ngạc nhiên, chắc nghĩ mình rỗi hơi, họ hỏi như vậy có phiền không, mình bảo là không, đang chờ 1 người bạn, đến sớm quá nên rảnh.
Rồi mình bảo người ta lên xe nhớ hỏi soát vé, 2 chị ấy có vẻ không hiểu từ soát vé, bảo mình giải thích bằng tiếng Anh. Mình hoảng, biết nói gì đây, mà nói liệu người ta hiểu không cơ chứ, cuối cùng đánh liều, chỉ cần họ hiểu là đủ rồi, đâu nhất thiết phải chính xác nhỉ?... Vẫn nhớ mấy câu đối thoại, nói thì lắp bắp, ngữ pháp sai loạn cào cào:
- OK, but I'm not good in English!
- No problem!
- When u get on a bus, there'll be a person checking or selling tickets, ask them.
- Ticket, I know ! Where's the bus stop?
- Over there (muốn nói là ở phía trước nhưng chẳng biết thế nào).
- Thank you!
- No problem!
- When u get on a bus, there'll be a person checking or selling tickets, ask them.
- Ticket, I know ! Where's the bus stop?
- Over there (muốn nói là ở phía trước nhưng chẳng biết thế nào).
- Thank you!
Thấy 2 chị này có vẻ thân thiện, vậy là thử bắt chuyện:
- Are u Japanese?
- No, we're Korean! U know?
- Of course! Many people here loves Korea. One of my friends, she likes Super Junior, some are attracted with ur movies.
- Really?
- Yes ! Are u in university?
- Yes!
- U go to VN for...
- We go on our tour.
- No, we're Korean! U know?
- Of course! Many people here loves Korea. One of my friends, she likes Super Junior, some are attracted with ur movies.
- Really?
- Yes ! Are u in university?
- Yes!
- U go to VN for...
- We go on our tour.
Đến đây thì mình chịu, không nói English được nữa, xiloxo với nhau bằng Vietnamese, hiểu cả mà, không cần cầu viện đến gesture hay body language là ổn.
Lúc xe chuẩn bị đến, họ quay ra cảm ơn rối rít, cho 1 gói bánh, mình bảo không có gì, không cần phải làm vậy. Câu cuối cùng chị ấy nói với mình là "Em sẽ vote cho Vịnh Hạ Long".
Nhóc
Cảm nhận cuộc sống cùng Người đưa tin blog
Độc giả có những cảm nhận về cuộc sống cần chia sẻ cùng bạn bè, người thân, hãy viết cảm xúc đó, và vui lòng gửi về chúng tôi theo địa chỉ email: blog@nguoiduatin.vn. Bài viết có tính chất phi thương mại nên không tính nhuận bút. Trân trọng!
|
Nhận xét
Đăng nhận xét